Lối Vào Casino
Đẳng cấp gọi tên các sảnh LIVE Casino đều có mặt tại đây , với nhiều lựa chọn phương thức thanh toán , tỷ lệ hoàn trả sảnh Casino lên đến 2% mỗi ngày
Đẳng cấp gọi tên các sảnh LIVE Casino đều có mặt tại đây , với nhiều lựa chọn phương thức thanh toán , tỷ lệ hoàn trả sảnh Casino lên đến 2% mỗi ngày
Nhà cái Keobongdatv Net Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua.. Mục tiêu của Keobongdatv Net Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua.
Ngoài ra, Keobongdatv Net Club đã được GEO TRUST công nhận và cấp chứng chỉ website an toàn nhất, toàn bộ thông tin của các thành viên đều được mã hóa để đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối của người chơi.
Thông tin về nhà cái Keobongdatv Net:
Tìm hiểu thêm: Giới thiệu về nhà cái Keobongdatv Net
Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua. website của Keobongdatv Net. [标签:标题] Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua.
Dưới đây là 10 đường link phụ bạn có thể vào chẳng may website chính bị chặn:
✅ Keobongdatv Net.com
✅ Keobongdatv Net.win
✅ Keobongdatv Net.vin
✅ Keobongdatv Netvn.com
✅ Keobongdatv Net.bet
✅ Keobongdatv Net.club
✅ Casino | ⭐️ Đầy đủ tất cả các trò chơi cá cược online đang có tại thị trường |
✅ Cá cược thể thao | ⭐️ Tỉ lệ kèo cực chuẩn, đa dạng các loại kèo |
✅ CSKH | ⭐️ Hỗ trợ khách hàng 24/7 |
✅ Giao diện | ⭐️ Không giật lag , hỗ trợ ngôn ngữ tiếng việt & có APP mobile |
✅ Bảo mật thông tin | ⭐️ Bảo mật thông tin tuyệt đối, có chứng chỉ GeoTrust và GoDaDDy |
Đến với nhà cái uy tín Keobongdatv Net , anh em sẽ được trải nghiệm tuyệt vời khi tham gia cá cược tại đây. Cổng game Keobongdatv Net Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua. Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua. nhà cái Keobongdatv Net.
Điểm nổi bật đầu tiên mà người chơi dễ dàng nhận thấy đó chính là giao diện thu hút của nhà cái. Đơn vị thiết kế cho Keobongdatv Net casino cũng chính là đơn vị thiết kế website của – Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua., tại Keobongdatv Net, [标签:标题]
[标签:标题] Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua.. Tất cả những điều này tạo nên một trải nghiệm cá cược đẳng cấp và thu hút người chơi Keobongdatv Net trên toàn thế giới.
[标签:标题], nhà cái Keobongdatv Net [标签:标题] [标签:标题].
[标签:标题] Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua.
Ngoài ra, nhà cái Keobongdatv Net Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua. Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua..
Dù chỉ mới thành lập và phát triển thời gian gần đây nhưng Keobongdatv Net [标签:标题] Keobongdatv Net bet com trên các website bóng đá, banner xổ số, lô đề và các web phim.
[标签:标题] [标签:标题] Keobongdatv Net Bet. Trong 3 tháng gần nhất, Keobongdatv Net đã có hơn 500 nghìn lượt search mỗi tháng (số liệu từ keywordtool.io). [标签:标题] [标签:标题].
Với những thành tích như vậy, phần nào đã thể hiện được người chơi ngày càng tin tưởng và lựa chọn Keobongdatv Net làm địa điểm dừng chân để thỏa sức với đam mê cá cược của mình.
Nhà cái Keobongdatv Net [标签:标题] Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua. [标签:标题],…
Đặc biệt hệ thống chăm sóc khách hàng tại nhà cái sẽ luôn hoạt động 24/7. Vì vậy, mọi thắc mắc của anh em đều được hỗ trợ tận tình và nhanh chóng nhất có thể. Nhân viên Keobongdatv Net [标签:标题].
Người chơi có thể liên hệ với nhân viên tư vấn khách hàng của Keobongdatv Net bất cứ lúc nào khi có thắc mắc hoặc cần hỗ trợ:
+ Chat trực tiếp tại website: http://keobongdatvnet.bridetide.com/
+ Hotline: (+84)582499599
+ Email: [email protected]
+ Telegram: https://t.me/adminKeobongdatv Net
Keobongdatv Net [标签:标题] [标签:标题].
Hơn nữa các phương thức thanh toán trên Keobongdatv Net rất đa dạng, từ giao dịch trực tiếp qua ngân hàng, internet banking, ví điện tử như momo, zalopay, viettel money, … và kể cả giao dịch bằng mạng lưới tiền điện tử crypto, Keobongdatv Net đều chấp nhận giao dịch, vô cùng thuận lợi cho người chơi.
Ngoài ra, nhà cái luôn Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua. Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua. [标签:标题]. [标签:标题] Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua. gambling
Đường truyền ổn định là một trong những điểm mạnh của nhà cái Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua. Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua. [标签:标题].
Với slogan: “Chơi hay lại may – Khuyến mãi liền tay” . Keobongdatv Net có các chương trình casino trực tuyến Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua. Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua. Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua., giá trị cao tại Keobongdatv Net.
Tại Keobongdatv Net, Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua. [标签:标题] Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua. . Keobongdatv Net cũng liên tục cập nhật và thêm mới các trò chơi mới, đảm bảo rằng kho trò chơi luôn được nâng cao chất lượng và bắt kịp các xu hướng của người chơi.
Với tiềm lực tài chính hùng mạnh, Keobongdatv Net Casino trực thuộc tập đoàn SODO CASINO đang hợp tác với rất nhiều đơn vị cung cấp phầm mềm chơi game nổi tiếng cùng với các siêu sao thể thao trên toàn cầu.
Mới đây công ty tổng của nhà cái đó là tập đoàn cá cược TK88 đã thông báo rằng hõ đã hợp tác với siêu sao bóng đá người Uruquay là Luis Suarez và Suarez đã trở thành đại sứ thương hiệu toàn cấu của cả tập đoàn TK88 nói chung và Keobongdatv Net nói riêng. Điều này đã 1 lần nữa khẳng định được vị thế và sự uy tín của Keobongdatv Net casino trên thương trường cá cược và đây hoàn toàn có thể trở thành 1 địa chỉ xanh chín cho anh em cược thủ.
Villarreal là câu lạc bộ từng vô địch UEFA Intertoto Cup năm 2003, 2004; vô địch UEFA Europa league năm 2020, 2021 cùng nhiều giải đấu khác. Đây là một câu lạc bộ vô cùng nổi tiếng tại Tây Ban Nha nói riêng và châu Âu nói chung. Keobongdatv Net vinh dự được là đối tác của Villarreal cho thấy Keobongdatv Net là nhà cái có tiềm lực kinh tế mạnh và vô cùng uy tín. Người chơi có thể hoàn toàn yên tâm khi đặt cược tại đây.
Nhà cái Keobongdatv Net Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua. Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua..
Trò chơi đá gà – mánh mẹo gà được hiểu là hình thức chơi trò đá gà trực tuyến. Trò chơi cá cược này đang là một trong số game hot nhất tại nhà cái hiện nay. Trước đây, bạn phải đến trực tiếp các nơi trường gà thì mới có thể xem được trận chọi gà. [标签:标题] Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua.. Ngoài ra, [标签:标题].
Cá cược thể thao Keobongdatv Net [标签:标题]. Vì vậy, nhà cái cũng đang triển khai và cung cấp loại hình cá cược hấp dẫn này. Khi đến với keobongdatvnet.bridetide.com , người chơi sẽ được tham gia cá cược với đầy đủ các trận đấu lớn nhỏ. Cùng với đó, nhà cái cũng có đa dạng các thể loại kèo cược, tỷ lệ cược đa dạng. Vì vậy, người chơi có thể dễ dàng và lựa chọn đặt cược vào các trận đấu mà mình muốn. Tại nhà cái Keobongdatv Net , bạn sẽ được tham gia cá cược trực tuyến vào các bộ môn thể thao như:
Trong số những bộ môn thể thao được kể trên thì bóng đá Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua. mẹo cược bóng. Chẳng hạn như: Kèo cược Châu Âu, kèo cược Châu Á, kèo cược tỷ số, kèo cược toàn trận, kèo cược tài/xỉu,…Đây là một trong những bộ môn thể thao cá độ thu hút đông đảo anh em cá cược.
Đối với những tín đồ game bài trực tuyến thì không thể không nhắc đến trò chơi casino trực tuyến. Nhà cái Keobongdatv Net được biết đến là nơi cung cấp casino trực tuyến uy tín nhất hiện nay. Minh chứng cho điều này chính là việc các nhà cái này đang ngày thành công trên thị trường cá cược online. Hiện tại, nhà cái đang rất chú trọng và đầu tư phát triển vào Casino trực tuyến . Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua. game bài tại đây như: Xì tố, Phỏm, Tài xỉu, Baccarat,…Đặc biệt, bạn sẽ được trải nghiệm với Dealer xinh đẹp của nhà cái.
E-sports Keobongdatv Net [标签:标题] [标签:标题] Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua. cược esport tại Keobongdatv Net nhé
Điểm nổi bật trong các sảnh cược tại nhà cái l à trò chơi xổ số trực tuyến – một bộ môn chiếm trái tim của đông đảo nhiều người chơi tại Việt Nam. Khi tham gia cược xổ số, cược lô đề thì các cược thủ sẽ không cần di chuyển đến đâu xa. [标签:标题]. Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua.
Có thể bạn quan tâm: http://keobongdatvnet.bridetide.com/xo-so/
Bắn cá Keobongdatv Net [标签:标题] Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua., Keobongdatv Net còn cung cấp trò chơi bắn cá đổi thưởng tiền thật uy tín, mang lại cho người chơi cơ hội trúng lớn và rinh về những giải thưởng hấp dẫn.
Keobongdatv Net là nơi cung cấp đa dạng những trò chơi Slots game – Nổ hũ đa dạng và hấp dẫn nhất hiện nay, với hơn 500 trò chơi đủ thể loại và cấp độ khác nhau. Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua., Nổ hũ Keobongdatv Net mang đến cho người chơi những giây phút giải trí thư giãn và đầy lý thú. Bên cạnh đó, Keobongdatv Net Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua..
Game 3D là một trong những thể loại game được yêu thích và được cung cấp bởi nhà cái Keobongdatv Net. Những game 3D tại Keobongdatv Net này được thiết kế với đồ họa 3D chân thực bởi đội ngũ thiết kế nổi tiếng nước ngoài, tạo ra một trải nghiệm chơi game 3D sống động và hấp dẫn.
Các game 3D tại Keobongdatv Net [标签:标题] Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua..
Để giúp cho những anh em tham gia cá cược Keobongdatv Net nhanh chóng. Dưới đây là thông tin về link đăng ký và link đăng nhập Keobongdatv Net để tạo tài khoản cho người chơi mới một cách đơn giản và dễ hiểu nhất:
Để có thể tham gia, trải nghiệm các trò chơi chất lượng nhất tại nhà cái bet này. Điều đầu tiên bạn cần làm đó là đăng ký tài khoản Keobongdatv Net . [标签:标题]
Bước 1: Anh em cần truy cập vào trang chủ chính thức của nhà cái và tải Keobongdatv Net tại website sau đây : http://keobongdatvnet.bridetide.com/ . Lưu ý, mọi người cần hết sức cẩn thận để tránh bấm vào đường link giả mạo.
Bước 2: Sau đó, bấm vào nút “Đăng ký”nằm ở góc phải phía trên màn hình của giao diện nhà cái game xóc vip.
Bước 3: Nhập đầy đủ các thông tin theo yêu cầu của nhà cái đưa ra:
Bước 4: [标签:标题].
Xem thêm: Hướng dẫn khắc phục truy cập link vào nhà cái Keobongdatv Net không lo bị chặn
Để giúp cho mọi người hiểu rõ nhất những hình thức nạp/ rút tiền Keobongdatv Net bet. Dưới đây là một số thông tin mà chúng tôi muốn cung cấp cho bạn.
Hiện nay với thời đại công nghệ 4.0 phát triển, Keobongdatv Net cPhần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua. Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua. Keobongdatv Net lo. Dưới đây là tổng hợp các hình thức nạp rút tiền hiện phổ biến hiện có tại đây:
Nhằm giúp người chơi nạp tiền thuận lợi, nhanh chóng và đơn giản hơn. Keobongdatv Net tv Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua. [标签:标题],… Để nạp tiền Keobongdatv Net, người chơi có thể thực hiện các bước sau:
Xem thêm: Hướng dẫn nạp tiền Keobongdatv Net đơn giản, nhanh chóng trong 1 nốt nhạc: http://keobongdatvnet.bridetide.com/nap-tien/
Dưới đây là hướng dẫn chi tiết các hình thức rút tiền Keobongdatv Net nhanh chóng tại cổng game trực tuyến dành cho anh em.
Ngoài ra để nắm được quy trình rút tiền của Keobongdatv Net 1 cách chi tiết đừng ngại ngùng theo dõi tại bài viết sau: http://keobongdatvnet.bridetide.com/rut-tien/
Sau đây là một số điều mà người chơi cần lưu ý khi nạp/rút tiền tại nhà cái Keobongdatv Net này:
Có thể bạn quan tâm: Hướng dẫn Tải app Keobongdatv Net đơn giản, nhanh chóng trên hệ điều hành IOS và Android mới nhất 2023
Bạn muốn tham gia cá cược trực tuyến nhưng ngại vốn ít? Đừng lo lắng, hãy đến với Keobongdatv Net casino. [标签:标题]. Dưới đây là tổng hợp các khuyến mãi đặc sắc tháng 8/2023 tại Keobongdatv Net giúp bạn tiền đẻ ra tiền nhanh chóng :
Làm đại lý cho Keobongdatv Net Club sẽ giống như công việc của một người trung gian. Có nghĩa rằng bạn sẽ “bán” sản phẩm của công ty cho những đối tượng có nhu cầu “mua nó”. Thông qua doanh thu đạt được thì phía nhà cái sẽ trả tiền hoa hồng cho bạn, vậy lý do tại sao bạn nên trở thành đại lý của Keobongdatv Net, cùng chúng tôi phân tích dưới đây nhé!
Keobongdatv Net luôn tự hào khi hợp tác với những đối tác uy tín và hàng đầu trên thế giới và nhận được rất nhiều phản hồi tốt từ những cuộc review nhà cái Keobongdatv Net. Khi trở thành đại lý bạn sẽ không phải mất bất kỳ chi phí nào cả. Ngược lại, phía đại lý sẽ luôn được nhận hỗ trợ từ nhân viên tư vấn của hệ thống. Đồng thời chuyên mục hướng dẫn của website Keobongdatv Net Vin sẽ cung cấp những bài viết để hướng dẫn cho bạn cách để thu hút khách hàng, tuyển dụng đại lý cấp thấp hơn để kiếm nhiều lợi nhuận
Hiện tại, [标签:标题] [标签:标题].
Ngoài ra, Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua. [标签:标题].
Tập đoàn Hải Thịnh có đội ngũ nhân viên sale cực kỳ đông đảo và chuyên nghiệp, mỗi ngày hàng trăm nhân viên seo sẽ quảng bá thương hiệu Keobongdatv Net trên khắp lãnh thổ Việt Nam và các nước lân cận để mang thương hiệu của nhà cái đến gần hết đối với mọi người. Do đó khi trở thành đối tác đại lý của Keobongdatv Net sẽ không mất nhiều thời gian và công sức để giới thiệu thêm về brand này cho khách hàng của mình vì moi người ai ai cũng đã biết về thương hiệu Keobongdatv Net.
Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua. [标签:标题]. Và điều này thì Keobongdatv Net bet đang làm rất tốt. Do đó, khi trở thành đại lý tại đây bạn có thể yên tâm vì họ luôn sẵn sàng để xử lý vấn đề một cách cực kỳ chuyên nghiệp và nhanh chóng
Hiện tại, nhà cái đang áp dụng 4 chính sách dành cho đại lý có quy định như sau:
Ví dụ: Đại lý có lợi nhuận âm là 2 tỷ đồng, trong tháng đủ 5 tài khoản tham gia cược hợp lệ thì hoa hồng đại lý nhận được là 2.000.000*45%= 900 triệu VNĐ. Một số tiền rất hấp dẫn đúng không nào!
GeoTrust là một công ty cung cấp dịch vụ chứng chỉ SSL (Secure Sockets Layer) cho các trang web. Chứng chỉ SSL là một loại bằng chứng mà cho phép trang web mã hóa dữ liệu giữa máy chủ và trình duyệt của người dùng, đảm bảo rằng thông tin truyền đi giữa hai đầu là an toàn và không bị đánh cắp. Điều này cho thấy đây là một chứng chỉ cực kỳ quan trọng đối với bất cứ nhà cái nào và Keobongdatv Net Bet là một nhà cái như thế. Sau khi trải qua hàng loạt cuộc kiểm tra và giám sát gắt gao, Keobongdatv Net đã đạt được chứng chỉ GEOTRUST và tháng 5/2021.
PAGCOR là viết tắt của Philippine Amusement and Gaming Corporation, một tổ chức chính phủ Philippines đứng đầu trong việc quản lý và cấp phép cho hoạt động cá cược và giải trí trong nước. Chứng chỉ này nhằm mục đích bảo chứng rằng một doanh nghiệp đã được PAGCOR kiểm duyệt và đảm bảo rằng hoạt động của họ tuân theo các quy định và tiêu chuẩn của chính phủ Philippines.
Hiện nay trụ sở của Keobongdatv Net bet [标签:标题] anh em hoàn toàn có thể yên tâm khi tham gia cá cược tại Keobongdatv Net Casino.
SSL (Secure Sockets layer) là tiêu chuẩn của công nghệ bảo mật. Chứng nhật SSL từ GoDaDDy [标签:标题] [标签:标题]. Do đó người chơi tại Keobongdatv Net có thể hoàn toàn yên tâm khi cung cấp thông tin đăng nhập cho nhà cái.
Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua. Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi dạt về Cao Thạch. Vì kiếm miếng cơm sinh sống mà chui vào xó xỉnh nơi góc rừng này, không mong gì ngóc đầu lên nổi. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Đời yên mà cô quạnh lắm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. Sau chiến tranh, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện quay về chốn cũ, để chiều chiều ngồi bó gối, ngó lên ngọn rừng, nghe tiếng chim kêu vượn hú. Hồi tôi mới tới đây, Bảy Súp nói:– Chú mày đừng ngại, chuyện gì rồi cũng sẽ quen đi. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Anh sẽ chỉ cách cho chú mày làm. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.Thế đấy. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. Tôi phụ việc với Bảy Súp, làm nơi bãi đất ở cuối xóm, giáp với bìa rừng. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ.Bến Gỗ nằm trong địa phận Cao Thạch, nhưng trong những lời lẽ giao tiếp làm ăn hàng ngày, người ta nói riết thành ra thói quen luôn là Bến Gỗ. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn ngoèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường.Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Nghe đâu trước khi Bảy Súp là dân anh chị ở bến xe Chợ Lớn, trong một lần lỡ tay đánh chết một thằng đàn em của một tay đầu sỏ cộm cán khác nên đã bị truy sát. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này.Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành. Có một thành phần khác, không ai ngờ, cũng vào đây. Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Nay nhan sắc đã tàn phai, không còn đủ sức bon chen với đám đàn em mới vô nghề. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Có lẽ họ cũng nhìn thấy tôi là kẻ hết thời, không hơn gì “con vạc ăn sương” như họ. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình.Buổi trưa. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm.Tôi hỏi:– Em tên gì?– Mỹ.– Tên thiệt của em hả?– Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự xưng thi sĩ, hắn thấy em dễ thương nên hay chọc em là Mỹ Mỹ. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Không biết tại sao, khi em nói tên em là Mỹ Mỹ, có nhiều người cười nói cái tên giống của người Hoa quá. Em mới nghĩ thôi bỏ bớt một chữ Mỹ đi còn lại một chữ. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ.– Sau này, nếu có ai còn cười nữa, em thêm chữ Nhân vô nữa, thành Mỹ Nhân. Người ta sẽ hết cười.– Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh?Tôi nhìn vu vơ lên tán lá, một con sâu róm đang cố bò có vẻ như muốn láng khỏi cái nhìn bâng quơ của tôi. Cô thò tay vào xú chiêng móc một bao thuốc lá Hoa Mai bèo nhèo, điếu thuốc móp xọp. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi.– Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy?Tôi nói:– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó.– Em còn nhét cả tiền nữa. Thời buổi này, bọn cướp giật đầy khắp ngoài đường. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi.Tôi ngó vơ vẩn ra bìa rừng. Cô nhìn tôi một lúc, lại nói:– Năm bảy năm về trước, cặp vú em no tròn đầy đặn. Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì…Cô bỏ lửng câu nói.Tôi hỏi:– Bây giờ thì sao?– Hỏi mỉa em hả?– Không. Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá.Cô khoát tay:– Ối. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em chỉ hận lũ đàn ông. Đàn ông là thứ mới chuộng cũ vong, là thứ phản bội, trời đánh thánh đâm.Tôi kêu lên:– Trời đất! Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh?– Em không nói anh.– Anh không phải đàn ông sao?– Đàn ông, nhưng em trừ anh ra.Cô cười. Chẳng hiểu sao khi vừa bặp xong vài hơi thuốc trên môi, tôi lại buông ra một câu chọc phá.– Hình như… có mùi của em.– Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Mình ra quán uống nước đá đi anh. Em bao.Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. Đang đi, cô hỏi:– Anh mấy tuổi?– Bốn mươi.– Vợ con ra sao?Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi.– Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi.– Em hay bắt quàng, từ chuyện nọ xọ chuyện kia.– Thôi, trở lại chuyện của anh. Vợ anh đâu?– Gửi cho bà già vợ nuôi. Còn anh lo nuôi thân anh.Cô ngó tôi, cười cười:– Hỏi thiệt nhé, có thích em không?– Đừng hỏi tầm phào.– Cái mặt làm bộ sầu đời, cách nói chuyện cà tững của anh, nhiều em gái ngây thơ chịu lắm. Tụi mình kết duyên thành chồng vợ được đấy.– Để ôm nhau chết đói hả?– Em tình nguyện đi làm nuôi anh.– Đi khách đem tiền về nuôi anh?– Không. Em chán cái nghề này lắm rồi.Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Chị Bảy chủ quán mang nước đến, rồi bỏ đi ngay như muốn tránh mặt.Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết.– Thôi, chuyện người ta. Mắc mớ gì đến em.– Hứ! Cái thứ rượng đực, còn làm ra vẻ khinh người. Khó ưa.Cô nguýt dài. Đuôi mắt đã có dấu hiệu xếp nếp thời gian.Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. Bên hông quán, che thêm cái chái dùng làm nơi bán thịt rừng, và nước đá giải khát buổi trưa cho những đám thợ thuyền sinh hoạt nơi Bến Gỗ này.Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Còn anh lo chạy vòng ngoài. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bỏ hàng. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ.Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Từ lúc anh bỏ trốn rồi phiêu bạt đến chốn này, anh càng thấm thía hiểu cuộc đời vốn luôn công bằng. Anh đã gây nên tội lỗi, phải sống kiếp chui nhủi thế này kể cũng là đáng cho anh.Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt lên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. Anh nhìn tôi rồi phóng mắt vào khoảng rừng thẳm trước mặt, dần hồi tưởng lại chuyện đã qua.. Keobongdatv Net đã không ngừng gặt hái được nhiều chứng chỉ và giải thưởng uy tín trong giới cá cược, có thể kể đến như:
[标签:标题] [标签:标题]. Thêm vào đó, thành tựu vô giá mà Keobongdatv Net đạt được đó chính là sự yêu thương, tin tưởng từ người chơi, biếu hiện là các bet thủ gia nhập vào cộng đồng Keobongdatv Net ngày một tăng và con số này ngày càng tăng lên không có dấu hiệu hạ nhiệt.
Sau đây chúng tôi sẽ chọn ra những câu hỏi thường tiêu biểu để giải đáp, giúp người chơi dễ dàng giải đáp được những thắc mắc của mình hơn:
Một số nhà cái có phần blog hoặc chia sẻ chiến thuật và hướng dẫn từ các chuyên gia. Bạn có thể tìm hiểu thêm qua các tài liệu này.
Nhiều nhà cái cung cấp thông tin chi tiết và hướng dẫn về cách chơi cho từng trò cược. Bạn có thể tìm thấy chúng trên trang web hoặc ứng dụng của nhà cái.
Thông tin về giấy phép thường được hiển thị ở cuối trang web hoặc trong phần Về chúng tôi.
Thông tin về khuyến mãi mới nhất thường được gửi qua email hoặc có thể được hiển thị trên trang web/ứng dụng của nhà cái sau khi bạn đăng nhập.
Có. Nhà cái luôn cung cấp các ứng dụng di độnng thông qua các nền tảng IOS, Android, APK. Đảm bảo cung cấp cho người chơi những trải nghiệm tiện lợi và trực quan nhất
Để thay đổi mật khẩu, thường bạn cần đăng nhập vào tài khoản của mình trên trang web hoặc ứng dụng của nhà cái. Sau đó, tìm kiếm phần Cài đặt tài khoản hoặc Thay đổi mật khẩu và làm theo hướng dẫn để nhập mật khẩu cũ và mật khẩu mới.
Các nhà cái thường áp dụng các biện pháp bảo mật và kiểm tra để ngăn chặn hành vi gian lận và vi phạm. Điều này bao gồm kiểm tra danh tính, kiểm tra độ tuổi, và sử dụng phần mềm để đảm bảo tính công bằng.
Cược thể thao, máy đánh bạc, bài trực tuyến, xổ số, và poker thường là những trò chơi phổ biến.
Nhiều nhà cái đã phát hành ứng dụng di động để người chơi có thể cược và trải nghiệm các trò chơi từ điện thoại di động của họ.
Cược thể thao, máy đánh bạc, bài trực tuyến, xổ số, và poker thường là những trò chơi phổ biến.
Các loại cược phức tạp bao gồm cược kèo châu Á, cược tỷ số, cược hợp pháp, cược chẵn/lẻ. Bạn nên nắm rõ luật chơi trước khi tham gia.
Như thế là chúng mình đã cùng nhau đi sơ bộ qua về những điểm nổi bật và điểm chú ý của Keobongdatv Net rồi . Bây giờ việc của bạn chỉ cần nhấp vào link truy cập bên trên trang chủ của Keobongdatv Net.com, sau đó đăng ký mội tài khoản nạp tiền vào chơi ngay thôi chứ . Chúc các bạn gặp thật nhiều may mắn khi tham gia cá cược tại nhà cái này nhé.
Tối đã chơi ở Keobongdatv Net được hơn 1 năm rồi và thật sự chất lượng dịch vụ ở đây quá tốt, trò chơi đa dạng, rút tiền nhanh và chăm sóc khách hàng chu đáo. Mình sẽ gắn bó với cổng game này lâu dài và giới thiệu cho nhiều người khác cùng biết đến nhà cái uy tín này.
Đã tham gia chơi hơn 10 nhà cái khác nhau nhưng kể từ khi biết đến Keobongdatv Net thì tôi mới tìm được nhà cái ưng ý nhất dành cho mình. Từ giao diện, tốc độ load web cho đến nạp rút tiền cực nhanh. Tất cả đều khiến tôi hài lòng
Xin Chào ! Những thành viên mới và hiện đang tham gia tại cổng game . Tôi là Phạm Việt Hùng – CEO là người đã viết những bài đánh giá sản phẩm của những thương hiệu như : Tich Toc.com, Omnitrix.com, Roxy Bikini.com, … Hôm nay , tôi viết thêm bài đánh giá về thương hiệu .com .
Sảnh game cũng như thương hiệu QH ngày càng mạnh trên thị trường đánh bạc trực tuyến quan tâm đến , có hàng ngàn lượt truy cập mỗi giờ. Mục tiêu mà chúng tôi muốn hướng đến là cái tên chỉ có 1-0-2 và đứng đầu bảng xếp hạng trong những nhà cái trực tuyến . Cảm ơn tất cả mọi người đã luôn đồng hành tin tưởng suốt chặn dài hơn 10 năm . Chúc mọi người chơi game thật nhiều may mắn !
Thông Tin Liên Hệ Founder Phạm Việt Hùng :